Não trái-Não phải và Câu chuyện lúc nửa đêm!

Não trái Não phải

       Vào một đêm không trăng, không sao, chỉ có chiếc bóng điện đã tắt từ lâu trong căn phòng nhỏ tối đen như mực một nắng. Cộng vào đó là những âm thanh tí tách, lộp bộp vang vọng sau cơn mưa rào như những giọt bầu đá rơi vào chiếc ly thủy tinh ngập tràn men đắng.

 Cái thời gian và không gian đó đủ để làm say lòng người…

     Tôi cũng không nhớ là do vô tình hay cố ý mà chứng kiến được một câu chuyện hết sức kỳ lạ giống như một giấc mơ. Để tôi kể lại câu chuyện này cho các bạn, hy vọng các bạn sẽ cảm thấy vui và rất có thể sẽ vô tình phát hiện ra một điều gì đó mà mình vốn lãng quên từ lâu.

Một cơn gió mồ côi len lỏi qua khe cửa mang theo hơi lạnh từ ngoài hiên bay thẳng vào ôm chầm lấy tôi như đôi uyên ương xa cách ngàn năm gặp lại. Giật mình trong cơn mơ, tôi tỉnh giấc với cái cảm giác lạnh dọc sống lưng. Khẽ mở mắt, dò xét xung quanh nhưng chỉ thấy một màn đêm dày đặc bao phủ lên mọi đồ vật trong căn phòng đang ngủ say. Tôi đã ẩn mình sau mí mắt  khá lâu nhưng cái lạnh của cơn mưa đêm khiến cho tôi phải chia tay giấc mơ trong nuối tiếc.

     Chẳng có lí do gì để tôi phải trở về cuộc sống thực tại đầy lo toan và vội vã. Tôi quyết định tiếp tục cuộc hành trình ở một nơi xa xôi đang còn dang dở. Bỗng nhiên, có một bàn tay lạnh ngắt mon men đi từ cánh sườn bên trái qua khu vực bụng mỡ miên man để đến cạnh sườn bên phải của tôi. Tôi nằm im bất động xem nó định làm gì. Nhưng không như tôi nghĩ, nó không hề có ý định gì với cái bụng một múi của tôi. Những ngón tay run lên vì giận dữ hay vì sợ điều gì đó, cũng có thể lạnh quá nên run. Khi tôi còn đang suy nghĩ nên làm gì thì đột nhiên bàn tay đó vươn ra khỏi miếng sườn non toàn mỡ để nắm lấy một bàn tay khác. Tôi có thể cảm nhận được điều đó bằng trực giác bởi xung quanh chỉ một màu đen thui như một con bọ chét đắm chìm trong bộ lông dày của con chó mực. Chiếc chiếu tre khẽ lay động như thể ai đó đang cố kéo một tâm hồn đang lạc lối ra khỏi giấc chiêm bao.

     Sau một hồi, một giọng nhỏ nhẹ cất lên xé tan cái không gian im lặng đáng sợ đang bao trùm lấy căn phòng:

     –  Chúng ta cần nói chuyện. Chỉ có 2 chúng ta!

     Tuy chỉ là một câu nói thầm nhưng tôi vẫn nghe rõ như in. Và chắc hẳn là không phải đang nói với tôi vì âm thanh đó đi xuyên qua hai lỗ tai tôi mà không để lại vết tích gì. Tôi lắng tai nghe xem có động thái gì từ phía bên kia của âm thanh vừa phát ra. Qủa nhiên, vài giây sau, có tiếng đáp trả không mấy hài lòng trong cơn say mộng:

    – Có chuyện gì vậy anh bạn? Để mai nói được không?

     Bên trái tôi vẫn một giọng cương quyết:

    – Không được, tôi muốn nói ngay bây giờ. Chuyện hôm nay không để ngày mai. Anh chưa nghe nói câu này à?

     Dường như biết mình không thể từ chối, đành phải bỏ dở giấc mộng đẹp lung linh đang đợi sau mí mắt để tiếp chuyện anh bạn phía bên trái. Anh bạn phía bên phải gượng ép đáp bằng giọng mỏi mệt:

    – Nếu đó là điều anh muốn. Chúng ta bắt đầu nào!

     Nếu có một chút ánh sáng thì tôi đã có thể biết được hai con người kia là ai và có quan tâm tới việc có một thằng nào đó đang nằm ở giữa không? Thôi kệ! Tôi tự nhủ cứ coi như không có chuyện gì và tiếp tục trốn mình sau mí mắt bỏ mặc thế giới đen thui thùi lùi ngoài kia. Tôi thiếp đi lúc nào không hay. Đột nhiên có tiếng nói oang oang làm tôi tỉnh giấc lần thứ 2 trong đêm. Mở mắt lần nữa, đen thui lần nữa. Tôi biết là mình vẫn đang nằm ở phần còn lại của trái đất trong khi phần khác đang vui chơi dưới ánh mặt trời.

     Tôi lắng nghe xem cái âm thanh đã hất văng tâm hồn tôi ra khỏi nơi ấm áp kia phát ra từ phía nào? Và chính thức tôi như người làm chứng cho cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông. Mà chắc họ cũng chẳng biết tôi đang tồn tại và câu chuyện tiếp tục ở một nơi cách tôi không xa lắm. Câu chuyện có vẻ khá nghiêm trọng, tiếng hai người to dần lấn át cả những âm thanh của trời đất trong đêm tối mịt mù…

     Sau một hồi giằng co tay đôi một cách quyết liệt bằng lý lẽ, phần thắng đã thuộc về anh chàng bên trái, người từng đặt tay lên người tôi. Người còn lại dường như chỉ biết câm nín. Mà dường như anh này cũng chẳng nói mấy lời mặc dù tôi nghĩ anh hoàn toàn có thể chiến thắng vì những lời lẽ sắc bén và lập luận chắc chắn của anh trước đó. Anh đang cố giữ bình tĩnh và lắng nghe người bạn mình với vẻ tôn trọng nhất có thể.

     Trong bóng tối, tiếng anh bên trái vẫn đều đều không có ý định giảm âm lượng. Anh lớn tiếng trách móc:

    – Anh thì sướng rồi ! Còn tôi, lúc nào cũng như một đứa con rơi trong cái gia đình này. Tôi luôn là người chịu nhiều thiệt thòi nhất .

     Anh bên phải vẫn giữ giọng điềm tĩnh đáp trả:

    – Tại sao anh lại nói như vậy? Tôi hơn anh điều gì chứ? Bình thường chúng ta vẫn tốt với nhau như anh em ruột thịt, sao hôm nay anh lạ vậy ?

     Có vẻ như anh bên trái vẫn đang còn khá nhiều những bực tức trong lòng và cuộc nói chuyện hôm nay anh ta sẽ nói ra tất cả. Vậy là sau câu hỏi của anh bên phải, anh ta liền bắn liên thanh như để hả giận:

    – Anh thử nghĩ xem tôi nói có sai không? Tôi luôn làm việc cùng anh, vào sinh ra tử. Biết bao khó khăn thử thách tôi đều cùng anh vượt qua. Rồi tôi được gì? Ngoài những vết sẹo trên thân thể. Anh coi đi. – Vừa nói anh bên trái vừa đưa bàn tay đầy sẹo lồi lõm ra trước mặt như làm bằng chứng cho những gì anh ta nói rồi tiếp tục kể về những uất ức mà mình từng gánh chịu:

    – Anh có bao giờ thử đặt địa vị của mình vào vị trí của tôi chưa? Chắc là chưa vì anh đâu cần phải làm thế, đúng không?

Những nhiệm vụ có liên quan đến dao kéo, có khi nào tôi được đụng vào chúng. Anh luôn được cậu chủ giao phó cho việc sử dụng còn tôi thì chỉ là thằng vô dụng. Nhưng khi vào nhiệm vụ thì anh có khi nào xông pha hay đợi tôi lăn xả tóm gọn bọn chúng lại rồi anh mới chặt mới chém?

Tôi mạo hiểm cả tính mạng của mình để giúp đỡ  anh hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng có khi nào cậu chủ nhắc đến tôi hay chỉ khen anh có kỹ năng nhạy bén, nhanh nhẹn, chính xác.

Anh có biết mỗi lần anh cầm dao là tôi lại thấp thỏm lo âu bởi lưỡi dao đâu có mắt mà cái mặt tôi thì luôn trong tầm phóng.  Gía như một lần anh ở vào vị trí của tôi. Có khi cắt không còn giọt máu vì sợ. Nếu không vì cái thằng đang nằm ưỡn bụng kia thì tôi sẽ chẳng bao giờ hợp tác với anh.

     …Tôi nhìn quanh, tôi suy nghĩ, tôi phân tích tình hình dựa vào óc quan sát nhanh nhạy của mình. Rồi tôi chợt nhận ra không còn ai ngoài tôi đang nằm ở đây, không phải cái anh chàng nói nhiều kia đang ám chỉ tôi đó chứ ? Tôi tập trung nghe tiếp, anh bên phải đã phản ứng lại:

    – Tại sao anh lại nói cậu chủ như vậy?

     Ngạc nhiên quá nhỉ, tôi là cậu chủ của chúng nó bao giờ vậy. Mà cứ nghe tiếp xem thế nào. Anh chàng phía bên trái có phần đính chính:

    – Tôi giận quá lỡ miệng. Anh có nhớ hồi còn nhỏ, trong lúc chặt khúc tre làm súng bắn giấy, anh còn xuýt lấy mạng tôi bằng con dao phay. Nhớ lần đó, anh lấy hết sức chặt thật mạnh, tre đứt làm 2 khúc cũng là lúc tôi mất đi một phần da thịt. Để lại cái sẹo to đùng ngay ngón trỏ, anh có cần kiểm tra không? Ấy thế mà anh có chịu buông tha cho tôi ngày nào. Bất kể khi nào dùng dao cũng có bóng dáng tôi trong đó. Nếu không phải vì cái đầu đất vụng về của cậu chủ thì tôi đã kệ xác anh từ lâu. Cái số tôi sinh ra đã phải chịu khổ, chịu thiệt thòi. Tôi với anh có gì khác nhau. Cùng sinh một ngày, cùng lớn lên trong một gia đình. Nhưng tại sao anh thì được nuông chiều còn tôi thì…  Anh coi đi? Ngay cả việc nấu ăn thôi cũng đủ thấy anh là con người như thế nào? Mỗi lần vào bếp, khi phải chặt thịt gà hay thái thứ gì đó. Anh chỉ việc cầm con dao sắc bén và nhăm nhe, đợi tôi lăn lộn, thu phục chúng nằm yên rồi anh mới ra tay. Cũng chẳng phải dính một tý máu me hay dầu mỡ nào.  Có lần, trong khi phải dẹp loạn con cá rô to khỏe, tôi bị vây nó đâm cho tê tái, máu me phun ra như vòi hoa sen, anh cũng chỉ lấy băng cá nhân băng lại cho tôi rồi xong. Tại sao người bị đâm không phải là anh ? Cả cái vụ nhặt rau nữa, anh chỉ toàn lựa chỗ sạch để đụng vào. Chỗ nào gốc rễ, bùn đất thì dồn hết cho tôi. Anh nghĩ tôi không tủi thân à? Hay anh nghĩ tôi sinh ra chỉ để làm những việc như vậy? Nhiều khi uất ức quá, định bỏ luôn cho anh muốn làm gì thì làm, nhưng cứ nghĩ đến cậu chủ suốt ngày lo làm ăn, lại dặn lòng không được manh động. Chịu thiệt thòi một xíu cũng không sao, miễn là được nhìn thấy cái gương mặt vui vẻ ngu ngu của cậu chủ. Thử một lần không có tôi xem anh có làm nên trò trống gì không? Anh và tôi sống với nhau bao nhiêu năm rồi, đều là cánh tay đắc lực của cậu chủ. Vậy mà anh có khi nào quan tâm đến nỗi khổ của tôi chưa? Đến bữa ăn thì anh có khi nào phải bê tô bê chén. Cầm đôi đũa rồi múa máy như một nghệ sĩ, còn tôi như một thằng nô dịch, một quân tay sai. Bưng bê cả một thời gian dài muốn rụng từng đốt xương. Anh thấy có ai sướng hơn anh không? Nếu không có vụ việc hôm qua, chắc tôi cũng không nói làm gì. Anh băm xương thì cũng phải để ý chứ, tay tôi bên dưới mà anh băm như chốn không người. Cũng may chỉ mất cái móng tay, tôi không rút kịp thì cậu chủ lại có món xương hầm củ cải rồi.

     Nói xong, anh bên trái bỗng im lặng. Như hiểu được sự việc và nguyên nhân của cuộc nói chuyện này. Anh bên phải tỏ vẻ thông cảm và thấu hiểu:

    – Tôi xin lỗi về chuyện hôm qua và những chuyện trước đó nữa. Tôi không cố ý mà.

     Anh nhìn về bên trái và nói với giọng an ủi:

    – Tôi biết! Anh chịu khổ nhiều hơn tôi. Nhưng anh biết đấy, mỗi người một việc. Cậu chủ giao thì phải hoàn thành. Do cậu chủ thấy được ưu điểm của tôi nên để tôi làm việc đó. Thực tế, tôi làm việc đó tốt hơn anh rất nhiều. Anh cũng có những ưu điểm hơn tôi rất nhiều. Chẳng qua anh chưa phát huy hết khả năng của mình. Hoặc do cậu chủ chưa nhìn thấy điều đó ở anh.

     Anh chàng nóng tính sau khi nghe đã nguội bớt. Có vẻ như anh ta cũng đã ngộ ra nhiều điều nên xuống giọng:

    – Tôi biết điều đó. Có lẽ vì căng thẳng quá nên tôi hơi mất bình tĩnh. Cậu bỏ qua cho tôi nha.

     Anh chàng bên phải chấn an:

    – Không sao đâu anh bạn. Cảm ơn anh vì đã nói ra những điều này, thật ra thời gian vừa qua tôi hơi vô tâm với anh bạn. Tôi sẽ để ý đến anh nhiều hơn. Từ lần sau tôi sẽ cố gắng tập trung để không làm bạn bị thương. Dù có chặt chém gì cũng né bạn hết sức có thể.

     Hai người bạn cười vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Anh bên phải nói như khẳng định:

    – Chúng ta mãi là anh em tốt của nhau. Anh và tôi sẽ luôn sát cánh bên nhau. Vì tương lai của cái thằng già ế vợ nằm kia.

     Nói rồi hai đứa nó cười nghiêng ngả. Chúng lấy tôi ra làm trò đùa. Thật không ra cái thể thống gì. Mà tôi vẫn chưa định hình được chúng là ai. Tôi phải hỏi cho ra lẽ. Tôi đang định cất tiếng thì anh chàng bên trái lại tiếp tục câu chuyện, có lẽ đây sẽ là một đêm dài cho những dòng tâm sự. Anh ta nhỏ giọng hối lỗi:

    – Nói đi là thế, nhưng nói lại cũng phải nghĩ cho anh. Ngày xưa anh chặt chém tôi như vậy cũng vì anh quyết tâm làm việc giúp cậu chủ hoàn thành tiến độ mà vô tình đụng phải tôi. Việc trong nhà bếp, cũng là do anh có chuyên môn nên cậu chủ mới để anh cầm dao chứ không phải tôi. Mà nếu cho tôi thay anh, chắc anh sẽ không còn toàn thây mà đứng đây nói chuyện với tôi. Trong bữa ăn, cũng đâu phải do anh, tại cậu chủ thấy anh nhanh nhẹn nên để anh cầm đũa. Tôi không trách gì anh nữa đâu.

     Trong lòng anh bên phải có lẽ rất vui mừng khi nghe bạn mình nói vậy. Anh cũng thổ lộ:

    – Đã rất nhiều lần, tôi muốn giúp anh bằng cách làm công việc mà anh đang làm. Thế nhưng nếu tôi làm thay anh thì ai sẽ làm thay tôi? Bởi anh chưa từng làm những việc tôi từng làm. Mà nếu anh làm được thì cũng chậm hơn tôi, do đó làm ảnh hưởng tới công việc của cậu chủ… nên tôi chỉ biết làm hết khả năng của mình.

    – Tôi hiểu mà, anh không cần phải giải thích gì thêm. Chúng ta sẽ vẫn là anh em tốt của nhau. Có gà cùng chia có rượu cùng uống.

     Hai anh chàng lại cười khúc khích, rồi anh bên phải như có ý tưởng gì đó bèn nói:

    – Hay là anh thử làm những công việc của tôi, đến khi nào thành thạo, tôi sẽ để anh làm thay tôi. Như vậy tôi có thể giúp đỡ anh nhiều hơn mà tôi cũng đỡ bị áp lực bởi quá nhiều công việc một lúc. Thực ra, với tôi những việc của anh tôi đều làm được. Nhưng tôi không thể làm một lúc hai việc. Vì vậy, từ nay tôi sẽ chỉ anh một số kỹ năng. Tôi cũng không muốn thấy anh vất vả quá nhiều. Kỹ năng đầu tiên, đơn giản nhất tôi muốn anh thực hiện đó là viết chữ. Chắc anh đã từng ao ước được viết giống tôi. Mỗi lần tôi viết, đều thấy anh nhìn chăm chú và cử động ngón tay giống tôi.

     Anh bên trái nghe vậy mừng rỡ ra mặt, anh ta không ngờ ông bạn lại hiểu mình như vậy:

    – Hóa ra anh cũng biết điều đó? Thật là ngại quá đi. Từ nhỏ tôi đã mê được viết giống như anh nhưng tôi không được cậu chủ cho học chữ. Và còn nhiều việc khác phải làm như giữ giấy cho anh viết. Chống tay lên cằm cho dễ ngủ…Trong suốt thời gian vừa qua tôi đã nhìn anh và tự học nhưng chưa thành thạo. Một phần sợ anh biết sẽ nói cậu chủ. Nay anh đã nói thế thì tôi sẽ cố gắng học hỏi để viết nhanh như anh. Khi anh mệt, tôi có thể thay anh viết tiếp.

    – Tôi sẽ giúp anh làm điều đó. Còn kỹ năng cầm đũa và cầm dao nữa, anh cũng ráng học cho nhuần nhuyễn để tôi có thể chia sẻ bớt gánh nặng cho anh. Nhưng tôi không chắc về việc sẽ để anh cầm dao thay tôi trong bếp đâu. Tôi chưa muốn về hưu sớm với những vết thương phủ khắp toàn thân.

     Đôi bạn vui vẻ cười nói. Tiếp tục cuộc nói chuyện của hai người đàn ông và như không có thằng nào xung quanh.

     Chúng không biết rằng tôi nằm đó và nghe thấy tất cả. Đúng là một cặp bài trùng, luôn luôn sát cánh cùng nhau vượt qua mọi thử thách cùng cậu chủ. Mà cái thằng cậu chủ chúng nó nhắc tới trong câu chuyện đêm khuya là tôi. Tuy ngôn từ có hơi khó nghe xíu nhưng thấy thương cho chúng nó. Thấy chúng vì mình mà phải chịu thiệt thòi, vất vả mà thương. Không những đổ mồ hôi nước mắt mà còn đổ cả máu vì miếng cơm, manh áo và cả đồ chơi của cậu chủ khi nhỏ.

     Cũng mừng vì hai đứa nó lại đoàn kết với nhau như ngày xưa. Sát cánh bên nhau trong từng nhiệm vụ. Dù khó khăn đến đâu cũng có thể hoàn thành. Chỉ cần tôi muốn thì chúng đều sẵn sàng hy sinh thân mình để đạt được.

     Đôi khi nghĩ lại tuổi thơ dữ dội thấy buồn cười mà rơi nước mắt. Một thằng cầm dao, một thằng cầm cây, chặt như đúng rồi. Và cái kết thì luôn có sẹo.

     Kể đến đây, chắc hẳn các bạn đã đoán được chúng là ai. Thực ra đó là hai cánh tay đắc lực của tôi. Và chúng có những đặc điểm không hề giống nhau nhưng không thể tách rời.

     Một bên thì có tính nóng vội, ăn nói không suy nghĩ, thích gì làm đấy theo cảm tính không theo một trình tự nào cả. Hành động bị chi phối nhiều bởi cảm xúc. Nhưng bình thường, anh lại là người hiền lành luôn yêu đời, hay mơ mộng. Thích âm nhạc, suốt ngày ca hát nhảy múa. Đặc biệt không thích thứ gì đó đơn điệu, cứng nhắc như những con số chẳng hạn. Trong cuộc sống của anh chàng, mọi thứ phải thật nhiều màu sắc mới đem lại sự hứng khởi. Anh cũng là một nhiếp ảnh gia khi cho ra đời hàng loạt album ảnh về mọi lĩnh vực. Ngoài ra còn là một trong số những người xuất sắc về mặt không gian 3 chiều. Khả năng quan sát và nhạy cảm về hình ảnh giúp anh có khả năng đặc biệt về việc phân biệt kích thước giữa các vật. Thời gian rảnh, hay làm thơ và viết văn do có óc tưởng tượng phong phú hơn người. Nói đến đây, các bạn cũng biết anh ta thiên về não phải. Đó là cánh tay trái của tôi.

      Ngược lại, cánh tay phải của tôi thì khác rất nhiều, anh thiên về não trái nhiều hơn và vì thế anh mang những đặc trưng của não trái. Không thích màu mè hoa lá cành như anh bạn cùng thân khác bên. Không mơ mộng hay ảo tưởng sức mạnh. Anh thích sự chính xác, những con số với anh ta như những vì sao soi sáng trên bầu trời. Anh không suy đoán dựa vào lý trí mà nghiên cứu phân tích kỹ lưỡng trước khi đưa ra quyết định. Anh không để cảm xúc chi phối quá nhiều vào công việc. Với anh, việc phải tư duy giúp tận dụng hết khả năng của mình. Riêng về khả năng ngôn ngữ thì anh là trùm, tuy không hay làm thơ hay viết văn nhưng tài năng bẩm sinh về ngôn ngữ học giúp anh biết được nhiều thứ tiếng và biết đọc biết viết từ rất sớm. Anh luôn giữ bình tĩnh trước mọi tình huống, tìm phương án tối ưu để giải quyết vấn đề. Không như cánh tay trái của tôi luôn làm theo cảm tính. Đôi khi khùng khùng chẳng giống ai.

     Cánh tay phải của tôi là người khá thông minh, khi làm việc gì cũng phải có kế hoạch rõ ràng và làm theo trình tự. Thời gian rảnh thay vì làm thơ viết truyện thì tập trung vào viết sách và nghiên cứu khoa học.

     Nhưng không thể phủ nhận khả năng của cánh tay trái. Sự bất tuân của anh đôi khi lại mang lại lợi thế khi phải giải quyết công việc bằng trực giác. Và với sự khôi hài và mơ mộng của anh làm cuộc sống thêm tươi đẹp hơn.

     Đó là đặc điểm của hai con người với hai số phận khác nhau nhưng luôn đi cùng nhau để tạo nên một cậu chủ như tôi.

     Đã gần 4 giờ sáng. Không biết hai cái bán cầu não đại diện cho 2 cái thằng 5 ngón kia còn tâm sự đến bao giờ. Lâu rồi chưa thấy 2 đứa nó tâm sự với nhau kể từ cái ngày anh tay phải  lấy búa đinh đóng trúng ngón cái của anh tay trái. Không cần miêu tả chắc các bạn cũng hiểu kết quả của hành động đó.

     Hôm nay, nằm nghe mà cứ tưởng chúng nó cãi nhau to. Có khi đường ai lấy đi. Thật không ngờ, nhờ sự chín chắn và khả năng giải quyết vấn đề của mình, anh tay phải đã làm cho anh tay trái không những hết giận mà còn hiểu và thông cảm.

     Không uổng công nuôi dạy chúng nó từ nhỏ. Tuy tôi yêu quý cả 2 đứa, nhưng không biết phải làm sao để nâng cao chuyên môn cho cả hai. Thôi cứ để cho chúng nó tự giải quyết. Khổ hay sướng thì tùy chúng nó quyết định. Dù sao thì giao cho chúng công việc, còn làm thế nào để hoàn thành thì 2 đứa tự xử lý. Mai phải ra cái quyết định, yêu cầu tay phải giúp đỡ tay trái nhiều hơn. Cho phép chúng nó tự do thay nhau hành động. Không cần hỏi ý kiến cậu chủ.

     Tự nhiên trong lòng vui quá xá. Có cánh tay phải và cánh tay trái như vậy còn điều gì có thể không làm được nữa chứ. Nhưng phải ngủ đã. Đợi chúng nó nói hết chuyện có mà cả năm. Tôi quyết định xen ngang cuộc hàn huyên tâm sự của hai anh bán cầu não:

    – Nãy giờ tui nghe thấy hết rồi, các anh đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau như vậy là rất tốt. Cố gắng đừng để tôi thất vọng. Nhưng tôi nói trước, học viết thì được, chứ học chặt chém thì khi nào thực hành phải hỏi ý kiến tôi trước nha. Hai chú đi ngủ đi. Cứ rủ rỉ trong não vậy sao mà tui ngủ được. Mai còn phải đi làm nữa.

    – Ok sir.

     Hai đứa đồng thanh đáp rồi cuời khúc khích như là cặp đôi hoàn hảo sắp được tự do hành động mà không cần hỏi ý kiến ban giám khảo.

    Cái quyết định của tôi có đúng không khi để 2 đứa nó tự do sáng tạo. Từ mai không biết rồi sẽ ra sao, chỉ mong cho cánh tay phải còn nguyên vẹn khi cánh tay trái học dao thuật.

    Trước khi quay trở lại giấc mộng đang chờ phía sau cánh cửa tâm hồn, tôi chỉ kịp hình dung ra một viễn cảnh. Anh tay trái viết chữ như tay phải. Khua dao múa đũa như đúng rồi.

     ….Chiếc ly thủy tinh đọng chút men đắng vẫn còn nguyên trên cái bàn nhựa trong căn phòng nhỏ. Mùi mực nướng vẫn còn đọng lại trên những bức tường đã cũ. Những giọt mưa ngoài hiên đã ngừng rơi. Ánh sáng ban mai xuyên qua khe cửa sổ chiếu thẳng vào mặt của một gã đang mơ mộng với một nụ cười trên môi. Từng hạt sáng li ti len lỏi vào trong khóe mắt, từ từ mở ra cánh cửa tâm hồn, đưa cuộc sống thực tại về với con người đang say mềm từ những giọt đắng trong đêm. Tất cả chỉ là một giấc mơ sao ?

     Tôi đang ngồi đây với cánh tay trái và cánh tay phải của mình. Cùng con dao thái và một quả dưa hấu. Theo các bạn, tôi sẽ dùng tay nào để cắt dưa?

Chúc các bạn ngày mới vui vẻ. Hãy kể một câu chuyện mà các bạn thấy hay. Đó là một trong số nhiều cách để rèn luyện trí nhớ .

Cảm ơn các bạn đã đọc câu chuyện nhỏ này. Hy vọng các bạn hiểu được phần nào về não trái và não phải của chúng ta. Tay trái gắn với não phải, tay phải gắn với não trái.

 

Khơi Sáng

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *